Biểu tượng Đá và Tinh thần: 10 Danh lam Thắng cảnh Châu Âu Định hình nhiều hơn chỉ là Đường chân trời

Bruce Li
May 21, 2025

Các danh lam thắng cảnh không chỉ lấp đầy bộ sưu tập ảnh của bạn. Chúng chứa đựng những câu chuyện, bản sắc và cảm xúc qua nhiều thế hệ, giúp chúng ta hiểu mình là ai, mình đến từ đâu và mình đã thay đổi như thế nào.

Hãy nghĩ về Cổng Brandenburg: đối với khách du lịch, đó là nơi chụp ảnh. Nhưng đối với một người tị nạn chứng kiến Bức tường Berlin sụp đổ bên cạnh nó? Đó là biểu tượng của tự do và tái thống nhất. Những danh lam thắng cảnh như vậy không chỉ là những chiến tích du lịch. Chúng trở thành một phần của câu chuyện cá nhân neo đậu trong thời kỳ biến động, lễ kỷ niệm hoặc hàn gắn. Và không chỉ là những nơi nổi tiếng.

Trong hướng dẫn này, chúng tôi không chỉ liệt kê 10 danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Châu Âu, mà còn đi sâu vào ý nghĩa thực sự của chúng. Khi kết thúc, bạn có thể sẽ không bao giờ nhìn chúng theo cách cũ nữa.

Biểu tượng Đá và Tinh thần: 10 Danh lam Thắng cảnh Châu Âu Định hình nhiều hơn chỉ là Đường chân trời

Tất cả ảnh bởi Pexels

 

Mười Danh lam Thắng cảnh Lớn của Châu Âu được Tái hiện

Tháp Eiffel, Pháp: Sắt, Sang trọng và Linh hồn Paris

Khi Tháp Eiffel được công bố lần đầu vào cuối những năm 1800, rất nhiều người Paris đã rất tức giận. Họ nghĩ nó thật xấu xí – một công trình sắt vụng vặt, chướng mắt, không thuộc về thành phố lịch sử và xinh đẹp của họ.

Điều đó đã châm ngòi cho phản ứng dữ dội từ người dân địa phương chống lại thiết kế hiện đại và truyền cảm hứng cho làn sóng nghệ thuật chống công nghiệp. Đối với một số người, tòa tháp trở thành biểu tượng của tất cả những gì họ cảm thấy Paris đang mất đi. Các nhà văn và nghệ sĩ như Guy de Maupassant thậm chí còn ký tên vào các bản kiến nghị phản đối. Nhưng Gustave Eiffel tin tưởng vào dự án, và đội ngũ của ông đã vượt qua những lời chỉ trích và thách thức xây dựng.

Tòa tháp ban đầu chỉ dự định tồn tại trong 20 năm. Giờ đây, hơn một thế kỷ sau, nó là biểu tượng của Paris. Một trong những câu chuyện thú vị nhất là Eiffel đã xây dựng một căn hộ nhỏ trên đỉnh. Điều này là thật, không phải là lời đồn. Ông dùng nơi đó để gặp gỡ khách mời và tiến hành các thí nghiệm. Bạn vẫn có thể nhìn thấy nó ngày nay nếu đến tham quan.

Tuy nhiên, thời gian có cách riêng để thay đổi suy nghĩ. Từ một “quái vật tạm thời”, nó giờ đây là một niềm tự hào trong bản sắc của người Paris. Một lời nhắc nhở rằng sự đổi mới và cái đẹp không phải lúc nào cũng trông giống như chúng ta mong đợi ban đầu.

Tháp Eiffel, Pháp: Sắt, Sang trọng và Linh hồn Paris

Ảnh bởi Eugene Dorosh

 

Nếu bạn sắp đến thăm và muốn có một góc nhìn yên tĩnh hơn về tòa tháp, hãy bỏ qua đám đông ở Trocadéro và đi đến Rue de l’Université. Đó là một điểm yên bình với một trong những khung cảnh Tháp Eiffel đẹp như tranh nhất.

Mẹo chuyên nghiệp: Muốn có bản đồ, đặt chỗ và công cụ dịch thuật ngay trong tầm tay khi khám phá Paris? Tải một eSIM du lịch miễn phí từ Yoho Mobile và kết nối ngay khi bạn hạ cánh.

Yoho Mobile Free eSIM
Yoho eSIM QR Code
MIỄN PHÍ DÙNG THỬ

Nhận eSIM Miễn phí của Bạn

Quét mã để nhận eSIM miễn phí và bắt đầu sử dụng Yoho Mobile tại hơn 70 quốc gia.

 

Đấu trường La Mã (Colosseum), Ý: Máu, Cát và Đế chế

Khi lần đầu tiên bước chân vào Đấu trường La Mã ở Rome, thật khó để không cảm thấy một cảm giác kỳ lạ pha trộn giữa sự kinh ngạc và khó chịu. Đó là một sân vận động đá khổng lồ, mở ra bầu trời, và bạn gần như có thể nghe thấy tiếng gầm vang vọng của đám đông từ xa. Nơi đây từng là trung tâm giải trí và kiểm soát của La Mã.

Ai thực sự chiến đấu trong đấu trường? Không chỉ có các đấu sĩ như bạn thấy trong phim. Nhiều người là nô lệ, tù binh chiến tranh hoặc tội phạm bị kết án. Một số được huấn luyện để chiến đấu; những người khác không có lựa chọn nào. Một số ít thậm chí còn tình nguyện, hy vọng giành được danh tiếng hoặc tiền bạc. Và các loài động vật như sư tử, gấu và voi được đưa đến từ khắp đế chế để bị săn hoặc dùng trong các trận đấu tàn bạo.

Đấu trường La Mã (Colosseum), Ý: Máu, Cát và Đế chế

Ảnh bởi Rafael Nicida

 

Thật hấp dẫn khi so sánh Đấu trường La Mã với các sân vận động thể thao hiện đại. Cả hai đều là nơi mọi người tụ tập để được giải trí. Nhưng phiên bản La Mã thì đẫm máu hơn nhiều. Nơi chúng ta reo hò cho những pha ghi bàn, người La Mã cổ đại lại xem người ta chiến đấu đến chết.

Còn có những gì bạn không thấy ngay lập tức: hypogeum, một khu phức hợp ngầm rộng lớn bên dưới sàn đấu trường với các đường hầm, lồng, thang máy và cửa sập. Các đấu sĩ và động vật chờ đợi ở đó trong bóng tối trước khi được nâng lên đấu trường. Thậm chí còn có những thang máy đặc biệt đủ mạnh để nâng voi. Tất cả điều này được điều hành bởi một đội quân nhỏ gồm nô lệ, kỹ sư và người lên kế hoạch.

Cuối cùng, Đấu trường La Mã được nhớ đến không phải là nơi cho những màn trình diễn bạo lực, mà là biểu tượng của sức mạnh La Mã, được hỗ trợ bởi kỹ thuật ấn tượng. Và bằng cách nào đó, hơn hai nghìn năm sau, sự pha trộn giữa cảnh tượng và sự kiểm soát đó vẫn vang vọng trong những nơi chúng ta tụ tập để được giải trí.

 

Tháp Big Ben, Anh: Người giữ thời gian của các Đế chế

Hầu hết mọi người gọi toàn bộ tòa tháp là Big Ben, nhưng Big Ben thực ra chỉ là cái chuông bên trong. Tòa tháp được gọi là Elizabeth Tower, đổi tên vào năm 2012 để vinh danh Lễ kỷ niệm Kim cương của Nữ hoàng Elizabeth II. Vì vậy, lần tới khi ai đó chỉ vào nó và nói, “Đó là Big Ben,” bạn có thể mỉm cười và đưa ra thông tin thú vị nhỏ đó.

Bản thân cái chuông là một con thú (khoảng 13,7 tấn) và có một nốt Mi tự nhiên đặc trưng, mặc dù nó đã có một lịch sử hơi gập ghềnh. Cái chuông đầu tiên bị nứt trong quá trình thử nghiệm, và cái thứ hai bị nứt không lâu sau khi được treo lên. Nhưng thay vì đúc lại, họ chỉ xoay nó và dũa quanh vết nứt. Cái chuông bị nứt đó vẫn đang đổ chuông cho đến ngày nay.

Bản thân chiếc đồng hồ là một kỳ công kỹ thuật, nổi tiếng chính xác nhờ một thủ thuật thông minh: những quả cân nhỏ như đồng xu cũ được thêm vào quả lắc để giữ thời gian chính xác. Nó đã tích tắc hơn 150 năm qua, ngay cả trong Thế chiến II khi các tòa nhà gần đó bị bom oanh tạc. Big Ben vẫn tích tắc và đổ chuông. Âm thanh đó trở thành biểu tượng của hy vọng và sự kiên cường cho người dân London, một lời nhắc nhở rằng ngay cả khi mọi thứ đang sụp đổ, một số điều vẫn tiếp diễn.

Tháp Big Ben, Anh: Người giữ thời gian của các Đế chế

Ảnh bởi Dana Geisser

 

Ngay cả khi bạn không thể vào bên trong tòa tháp (trừ khi bạn là cư dân Vương quốc Anh có giấy phép đặc biệt), vẫn có một số địa điểm tuyệt vời để ngắm nhìn nó mà không bị chen chúc khách du lịch. Một trong những nơi tôi thích là đoạn cỏ xanh nhỏ yên tĩnh gần khu vườn cầu Westminster. Nơi đó mang đến cho bạn một góc nhìn hoàn hảo về tòa tháp và Tòa nhà Quốc hội, không có gậy selfie và đám đông.

Tóm lại, Big Ben không phải là tòa tháp. Đó là một cái chuông nổi tiếng bị nứt đã rung lên suốt lịch sử, từ lễ kỷ niệm hoàng gia đến London thời chiến, và nó vẫn đang hoạt động mạnh mẽ.

 

Bảo tàng Louvre, Pháp: Nơi Nghệ thuật gặp Đế chế

Khi bạn đi dạo qua Bảo tàng Louvre ngày nay, thật khó để không cảm nhận sức nặng của lịch sử, và rất nhiều điều đó đến từ Napoleon Bonaparte. Quay trở lại đầu những năm 1800, ông có những giấc mơ lớn cho bảo tàng. Ông không chỉ muốn nó trở thành một bộ sưu tập nghệ thuật, ông muốn nó trở thành trái tim của một đế chế văn hóa. Thực tế, ông thậm chí còn đổi tên nó thành Musée Napoléon vào năm 1803.

Quân đội của Napoleon mang về nhà những kho báu từ khắp Châu Âu và xa hơn nữa: các bức tranh của Raphael và Titian, các tác phẩm điêu khắc như Tượng Nữ thần Chiến thắng Samothrace và Tượng Thần Vệ Nữ Milo. Mỗi tác phẩm đều nhằm mục đích phô trương sức mạnh và sự tinh tế của Pháp.

Nhưng Napoleon không dừng lại ở nghệ thuật. Ông cũng định hình lại chính Bảo tàng Louvre. Ông mời các kiến trúc sư thiết kế lại các phần của cung điện, xây dựng các cánh mới và sân trong tráng lệ để trưng bày bộ sưu tập ngày càng tăng một cách trang trọng. Cánh Napoleon và Sân Napoléon (vẫn là những phần chính của bảo tàng) ra đời từ thời kỳ này.

Sau sự sụp đổ của Napoleon vào năm 1815, nhiều tác phẩm nghệ thuật bị lấy đi đã được trả về quê hương. Tuy nhiên, Bảo tàng Louvre vẫn giữ lại rất nhiều, và theo thời gian, nó cứ thế phát triển. Lịch sử của bảo tàng gắn bó chặt chẽ với những câu hỏi lớn hơn về chủ nghĩa thực dân và quyền sở hữu văn hóa. Rất nhiều tác phẩm trong Bảo tàng Louvre đến từ thời kỳ mà các quốc gia như Pháp không chỉ chiếm đất đai – mà còn chiếm cả văn hóa. Điều đó đã dẫn đến các cuộc tranh luận đang diễn ra về việc liệu một số kho báu của Bảo tàng Louvre có nên được trả về hay không.

Bảo tàng Louvre, Pháp: Nơi Nghệ thuật gặp Đế chế

Ảnh bởi Jarod Barton

 

Nếu bạn định đến thăm, hãy bắt đầu từ tầng trên cùng và đi xuống. Hầu hết mọi người vội vã đến các tác phẩm nổi tiếng ở tầng trệt, vì vậy cách này, bạn có thể khám phá những góc yên tĩnh hơn, thường hấp dẫn hơn của bảo tàng trước.

 

Thành cổ Acropolis ở Athens, Hy Lạp: Nơi Dân chủ ra đời trong Đá cẩm thạch

Thành cổ Acropolis ở Athens là nơi dân chủ có những bước đi thực sự đầu tiên. Các đền thờ đá cẩm thạch ở đó đã chứng kiến chiến tranh, hỏa hoạn, tái thiết và các thế hệ người dân cố gắng giữ lấy những gì họ đại diện.

Năm 480 TCN, quân Ba Tư đã phá hủy Thành cổ Acropolis. Đó có thể là dấu chấm hết cho nó. Nhưng người Athens không chỉ sửa chữa tạm thời. Họ đã xây dựng lại lớn hơn và táo bạo hơn, với lãnh đạo Pericles dẫn đầu một cuộc phục hưng không chỉ về đá, mà còn về ý tưởng: dân chủ, nghệ thuật và niềm tự hào về thành phố của họ.

Hầu hết du khách vội vã đến đền Parthenon (và vâng, nó thật đáng kinh ngạc) nhưng nếu bạn đi bộ thêm một chút, bạn sẽ tìm thấy đền Erechtheion, một trong những tòa nhà mạnh mẽ nhất của Acropolis. Được xây dựng từ năm 421 đến năm 406 TCN, nơi đây là nơi cư ngụ của nhiều vị thần, bao gồm Athena và Poseidon, và nó gắn bó sâu sắc với những thần thoại sáng lập của Athens, như trận chiến huyền thoại giữa hai vị thần này để trở thành người bảo trợ của thành phố.

Thành cổ Acropolis ở Athens, Hy Lạp: Nơi Dân chủ ra đời trong Đá cẩm thạch

Ảnh bởi jimmy teoh

 

Đền Erechtheion nổi tiếng nhất với Sảnh Caryatids, gồm sáu phụ nữ đá duyên dáng chống đỡ mái nhà thay vì cột thông thường. Ngày nay, các Caryatids thật được bảo vệ bên trong Bảo tàng Acropolis, trừ một bức vẫn còn ở Bảo tàng Anh, điều này giữ cho cuộc tranh luận về di sản văn hóa tiếp tục sống động và chưa được giải quyết.

Mọi chi tiết của ngôi đền này đều kể một câu chuyện từ cây ô liu mà nữ thần Athena được cho là đã tặng cho thành phố, đến những vết tích trên đá được cho là do đinh ba của Poseidon để lại. Đền Erechtheion có thể không phải là điểm nhấn chính, nhưng đó là nơi thần thoại, kiến trúc và ý nghĩa hòa quyện lại với nhau theo một cách thật con người.

 

Tháp Nghiêng Pisa, Ý: Cú nghiêng tạo nên Hàng ngàn bức ảnh

Tháp Nghiêng Pisa không có ý định nghiêng. Khi việc xây dựng bắt đầu vào năm 1173, nó chỉ là một tháp chuông cho nhà thờ lớn gần đó. Nhưng những người xây dựng không biết nền đất quá mềm (làm bằng đất sét, cát và vỏ sò) và họ chỉ đào sâu khoảng ba mét cho nền móng. Đến khi xây dựng đến tầng thứ ba, toàn bộ cấu trúc bắt đầu nghiêng.

Việc xây dựng nó đã bị gián đoạn và bắt đầu lại trong suốt 200 năm tiếp theo, một phần do chiến tranh. Thật kỳ lạ, những lần gián đoạn đó đã giúp ích. Đất có thời gian để lún xuống, và tòa tháp không sụp đổ. Sau đó, những người xây dựng đã cố gắng khắc phục bằng cách làm cho một bên của các tầng trên cao hơn bên kia, nhưng điều đó chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Cuối cùng, họ hoàn thành nó vào năm 1372 với tám tầng và tổng chiều cao khoảng 56 mét.

Qua nhiều thế kỷ, độ nghiêng ngày càng tồi tệ hơn. Có lúc, nó nghiêng hơn năm mét so với tâm. Nhưng vào cuối những năm 1900 và đầu những năm 2000, các kỹ sư đã can thiệp và quản lý để giảm độ nghiêng khoảng 40 cm, điều này giúp nó ổn định trong khi vẫn giữ được độ nghiêng mang tính biểu tượng của nó.

Những gì bắt đầu như một lỗi kiến trúc đã trở thành một trong những danh lam thắng cảnh được chụp ảnh nhiều nhất trên thế giới. Người dân địa phương ở Pisa luôn đùa về nó, gọi nó là “vẻ đẹp nghiêng” và cười về việc nó từ chối đứng thẳng. Nó đã trở thành một phần tính cách của thành phố.

Tháp Nghiêng Pisa, Ý: Cú nghiêng tạo nên Hàng ngàn bức ảnh

Ảnh bởi Pauline Lu trên Unsplash

 

Nếu bạn đang ghé thăm, đừng bỏ lỡ Nhà rửa tội Pisa gần đó. Bước vào bên trong và nói gì đó. Bạn sẽ nghe thấy giọng nói của mình vang vọng quanh vòm trần một cách kỳ diệu nhất. Đó là một bất ngờ ít được biết đến, thêm một chiều kích hoàn toàn mới cho quảng trường lịch sử này.

 

Lâu đài Neuschwanstein, Đức: Kỳ ảo và Mong manh

Lâu đài Neuschwanstein trông như thể bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Đó chính xác là những gì Vua Ludwig II của Bavaria đã nghĩ đến khi bắt đầu xây dựng nó vào năm 1869. Ông không quan tâm đến việc xây dựng một pháo đài quân sự hay một nơi ở hoàng gia theo nghĩa thông thường. Thay vào đó, ông muốn một nơi ẩn náu kỳ ảo lấy cảm hứng từ những truyền thuyết thời trung cổ và những vở opera kịch tính của nhà soạn nhạc yêu thích của ông, Richard Wagner.

Nằm trên một ngọn đồi đá ở dãy núi Alps của Bavaria, địa điểm này thật ngoạn mục, nhưng việc xây dựng trên đó không hề dễ dàng. Công nhân phải đào sâu vào đá để tạo ra một nền móng đủ vững chắc để chịu trọng lượng của lâu đài. Tiến độ rất chậm, một phần do vị trí xa xôi, nhưng cũng vì Ludwig cực kỳ kỹ tính. Phần đầu tiên hoàn thành là nhà cổng, nơi ông ở trong khi phần còn lại của lâu đài vẫn đang được xây dựng. Đến năm 1884, ông đã sống trong tòa nhà chính chưa hoàn thành. Một số phần, như tòa tháp lớn và một cánh, không bao giờ được hoàn thành.

Ludwig qua đời vào năm 1886 trong hoàn cảnh bí ẩn, và ngay sau đó, lâu đài được mở cửa cho công chúng. Ngày nay, đây là một trong những địa điểm được ghé thăm nhiều nhất ở Đức.

Mặc dù trông giống thời trung cổ, Neuschwanstein lại rất hiện đại so với thời của nó. Nó có hệ thống sưởi trung tâm, nước chảy, nhà vệ sinh xả nước, và thậm chí cả điện thoại. Bên trong, các phòng được trang trí bằng những bức bích họa công phu mô tả các cảnh trong vở opera của Wagner. Ludwig tưởng tượng đây là một nơi để sống những giấc mơ thời trung cổ của mình với Sảnh Ngai vàng và Sảnh Ca sĩ mang tính chất biểu diễn hơn là thực tế.

Trong khi du khách xem Neuschwanstein như một lâu đài “thật”, người dân địa phương lại mô tả nó giống một bối cảnh sân khấu hơn là một danh lam thắng cảnh lịch sử. Rốt cuộc, nó được xây dựng vào thế kỷ 19, không phải thời Trung cổ, và nó không có nguồn gốc lịch sử sâu sắc như, chẳng hạn, Lâu đài Hohenzollern, có niên đại từ thế kỷ 11 và là nơi ở của nhiều thế hệ người cai trị thực sự.

Lâu đài Neuschwanstein, Đức: Kỳ ảo và Mong manh

Ảnh bởi Johannes Plenio

 

Tuy nhiên, Neuschwanstein đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới nhờ Disney, hãng đã lấy cảm hứng từ nó để tạo nên Lâu đài Công chúa Ngủ trong rừng. Và trong khi thế giới kỳ ảo của Ludwig có thể đã khiến ông mất ngai vàng và nợ nần, giấc mơ của ông vẫn sống mãi trong một trong những lâu đài mang tính biểu tượng nhất thế giới.

 

Nhà thờ Sagrada Família, Tây Ban Nha: Hình học Thần thánh của Gaudí

La Sagrada Família đã được xây dựng trong hơn 140 năm. Đây không chỉ là câu chuyện về sự chậm trễ, mà còn là câu chuyện về sự tận hiến, kiên nhẫn và tầm nhìn.

Khi Gaudí tiếp quản Sagrada Família vào năm 1883, ông không chỉ vẽ bản thiết kế, ông còn đổ cả tâm hồn vào đó. Ông dành 15 năm cuối đời hoàn toàn cho công trình này, định hình nó với sự pha trộn của các hình thức tự nhiên, biểu tượng tâm linh và độ chính xác toán học.

Nhưng khi ông qua đời vào năm 1926, chưa đầy một phần tư dự án đã hoàn thành.

Qua nhiều thập kỷ, việc xây dựng vẫn tiếp tục, được tài trợ hoàn toàn bằng các khoản quyên góp tư nhân và tiền vé vào cửa, không phải từ chính phủ hay tập đoàn. Nội chiến Tây Ban Nha đã phá hủy nhiều bản kế hoạch của Gaudí, nhưng các kiến trúc sư và nghệ sĩ đã ghép chúng lại bằng cách sử dụng ảnh cũ và bản phác thảo. Ngày nay, mô hình 3D và công cụ công nghệ cao đang giúp dự án tiến triển nhanh hơn bao giờ hết.

Một số phần của nhà thờ, như mặt tiền Giáng Sinh và Khổ Nạn, đã hoàn thành từ nhiều thập kỷ, và bên trong cuối cùng đã được cung hiến vào năm 2010. Các ngọn tháp mới nhất, bao gồm một ngọn dành cho Đức Trinh Nữ Maria, cũng đã mọc lên. Mục tiêu là hoàn thành vào năm 2026, đúng 100 năm sau khi Gaudí qua đời, mặc dù một số chi tiết có thể kéo dài hơn.

Nhà thờ Sagrada Família, Tây Ban Nha: Hình học Thần thánh của Gaudí

Ảnh bởi Alexandre Perotto

 

Nhưng điều làm cho nơi này cảm thấy sống động không chỉ là kiến trúc, mà còn là người dân địa phương vẫn đến cầu nguyện mỗi tuần. Ngay cả khi du khách đang chụp ảnh, hầm mộ bên dưới vẫn giữ sự linh thiêng trong yên tĩnh. Nó chưa hoàn thành. Nhưng có lẽ đó mới là ý nghĩa. Niềm tin, giống như Sagrada Família, không phải là điều bạn hoàn thành; đó là điều bạn tiếp tục xây dựng, từng ngày, từng viên đá, từng lời cầu nguyện.

 

Stonehenge, Anh: Nghi thức, Đá và Cách mạng

Stonehenge là một trong những địa điểm thu hút trí tưởng tượng của bạn. Đó là một vòng tròn gồm những tảng đá khổng lồ, một số được kéo từ cách đó hơn 150 dặm, đứng giữa vùng nông thôn nước Anh. Được xây dựng theo nhiều giai đoạn từ năm 3000 đến 1520 TCN, nó vẫn tiếp tục đặt ra những câu hỏi lớn: Ai đã xây dựng nó? Làm thế nào? Và tại sao?

Qua nhiều thế kỷ, người ta đã đưa ra đủ loại câu trả lời. Vào thời Trung cổ, một số người tin rằng phù thủy Merlin đã dùng phép thuật mang những tảng đá từ Ireland đến. Các lý thuyết sau này cho rằng người La Mã hoặc người Đan Mạch đã xây dựng nó. Ngày nay, các nhà khảo cổ học chỉ ra các cộng đồng thời đồ đá mới (người dân địa phương có kỹ năng và mục đích, không phải nô lệ) có khả năng đã xây dựng nó bằng kỹ thuật thông minh và làm việc theo nhóm.

Nhưng Stonehenge được xây dựng để làm gì? Đó vẫn là một vấn đề tranh cãi. Một số cho rằng đó là một lịch thiên văn khổng lồ, thẳng hàng với mặt trời. Trong hạ chí, mặt trời mọc thẳng hàng hoàn hảo với Đá Heel. Những người khác xem nó như một nơi linh thiêng, có thể để tôn vinh tổ tiên, chôn cất người chết, hoặc tổ chức các nghi lễ gắn liền với các mùa hoặc các vì sao.

Sự thật là, chúng ta có thể sẽ không bao giờ biết chắc chắn, và đó là một phần của sự hấp dẫn. Không có tài liệu ghi chép, bí ẩn sẽ tiếp tục sống động. Đó là lý do tại sao các nhà khoa học, người kể chuyện và du khách liên tục quay trở lại.

Stonehenge, Anh: Nghi thức, Đá và Cách mạng

Ảnh bởi Harry Shum

 

Ngày nay, Stonehenge là nơi mà các nhóm tâm linh hiện đại, như druids và pagans, tụ tập lại, đặc biệt là trong dịp hạ chí. Họ ăn mừng, tổ chức các nghi lễ, và tiếp nối các truyền thống cổ xưa gắn liền với cách các tảng đá thẳng hàng với mặt trời. Chỉ cách đó một quãng ngắn là Woodhenge, một địa điểm ít được biết đến hơn với các cột gỗ được sắp xếp thành vòng tròn. Nó được cho là có mục đích nghi lễ tương tự. Vì nó yên tĩnh hơn và không đông đúc như Stonehenge, việc ghé thăm nó có thể mang lại trải nghiệm yên bình và cá nhân hơn, trong khi vẫn kết nối bạn với thế giới cổ đại đó.

 

Cổng Brandenburg, Đức: Khải hoàn Môn, Bức tường Chia cắt

Bạn có thể cảm nhận được sức nặng của lịch sử khi đứng trước Cổng Brandenburg. Nó đã bị đánh cắp, bị tranh giành, bị đóng cửa, và được ăn mừng. Một cách nào đó, nó có bản sắc riêng được đánh dấu bởi mỗi bước ngoặt trong câu chuyện của Châu Âu.

Nó bắt đầu vào cuối những năm 1700. Vua Frederick William II của Phổ muốn một công trình mạnh mẽ để đánh dấu lối vào Berlin, vì vậy ông đã yêu cầu kiến trúc sư Carl Gotthard Langhans thiết kế một cánh cổng lấy cảm hứng từ Propylaea ở Athens. Công trình ra đời là một kiệt tác tân cổ điển: mười hai cột Doric cao, năm lối đi, và một lối chỉ dành cho hoàng gia.

Trên đỉnh là Tượng Quadriga, một cỗ xe do bốn con ngựa kéo, được điều khiển bởi nữ thần hòa bình. Nhưng hòa bình không kéo dài. Năm 1806, Napoleon tiến vào Berlin và mang bức tượng về Paris như một chiến lợi phẩm. Sau khi ông bị đánh bại tại Waterloo năm 1815, bức tượng được trả về nhà, giờ được thiết kế lại như một biểu tượng chiến thắng.

Rồi đến bom đạn của Thế chiến II. Cổng bị hư hại nặng nề nhưng đã được sửa chữa. Tuy nhiên, mọi thứ không còn như cũ. Khi Bức tường Berlin được dựng lên vào năm 1961, Cổng Brandenburg đứng ngay cạnh nó, bị khóa trong vùng đất vô danh. Bạn không thể đến gần nó. Nó trở thành một nhân chứng thầm lặng cho sự chia cắt giữa Đông và Tây.

Một tháng sau khi Bức tường sụp đổ vào ngày 9 tháng 11 năm 1989, Cổng Brandenburg đã mở cửa trở lại. Người dân Đông Berlin tràn ngập đường phố, trèo lên cổng, ôm những người xa lạ, khóc, cười. Cảm giác như sự khởi đầu của một điều gì đó mới mẻ. Kể từ khi nước Đức tái thống nhất, cổng đã được phục hồi và giờ đây là biểu tượng cho sự thống nhất và hòa bình, không chỉ ở Đức mà còn ở cả Châu Âu.

Cổng Brandenburg, Đức: Khải hoàn Môn, Bức tường Chia cắt

Ảnh bởi Claudio Schwarz trên Unsplash

 

Ngày nay, Cổng Brandenburg không chỉ là một điểm chụp ảnh du lịch; đây là nơi người dân Berlin tụ tập cho các cuộc biểu tình, buổi hòa nhạc, diễu hành tự hào và pháo hoa đêm giao thừa. Nó vẫn là một biểu tượng, nhưng giờ đây nó đại diện cho sự thống nhất và tự do trong thời gian thực, không chỉ trong sách giáo khoa.

 

Cách người dân địa phương tương tác với các Danh lam Thắng cảnh nổi tiếng này

Thật dễ dàng khi nghĩ về những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Châu Âu như những nơi chỉ khách du lịch ghé thăm. Nhưng đối với những người sống gần đó, chúng chỉ là một phần của khu phố.

Tại Paris, Tháp Eiffel không chỉ là thứ để chụp ảnh. Người dân địa phương mang chăn và đồ ăn nhẹ đến công viên cỏ bên dưới, đặc biệt là vào buổi tối khi đèn bắt đầu lấp lánh. Bạn bè tụ tập, các cặp đôi picnic, và các gia đình cười đùa bên bữa ăn tự làm. Một số người thậm chí còn nhìn thấy tòa tháp mỗi ngày từ cửa sổ hoặc mái nhà của họ, nó trở nên ít giống một tượng đài hơn và giống một người hàng xóm cũ hơn.

Ở Athens, sinh viên thường ngồi gần Acropolis trong giờ ăn trưa, phác thảo tàn tích trong khi nhấm nháp sandwich. Nó không được xem nhiều như một địa điểm lịch sử, mà là một phần của nhịp sống hàng ngày của họ, pha trộn giáo dục, sự sáng tạo và cảm giác sâu sắc về nơi chốn. Đối với nhiều người, đó là một lời nhắc nhở lặng lẽ về nguồn cội của họ.

Ở Berlin, Cổng Brandenburg đã chứng kiến rất nhiều lịch sử, nhưng giờ đây nó cũng là một sân khấu cho tiếng nói của ngày hôm nay trong các cuộc biểu tình, diễn thuyết công cộng và sự kiện cộng đồng. Nó vẫn là một biểu tượng, nhưng giờ đây nó đại diện cho sự thống nhất và tự do trong thời gian thực, không chỉ trong sách giáo khoa.

Những người sống ngay cạnh những danh lam thắng cảnh này, một số nói, họ đã ngừng chú ý đến chúng. Sự kinh ngạc phai nhạt theo thói quen. Nhưng đối với những người khác, sự gần gũi tạo nên một loại niềm tự hào, như thể họ là một phần của điều gì đó lớn lao hơn.

 

Truyền thuyết địa phương & Sự thật ít biết

  • Vào mùa hè, Tháp Eiffel thực sự cao hơn một chút (lên đến sáu inch!). Đó là vì nhiệt làm sắt nở ra. Khi mọi thứ nguội đi, nó co lại về kích thước thông thường.

  • Có một khuôn mặt ẩn trên Mặt tiền Khổ Nạn của Nhà thờ Sagrada Família ở Barcelona. Nhà điêu khắc Josep Maria Subirachs đã khéo léo đưa hình ảnh khuôn mặt của Chúa Giêsu vào đó. Nó chỉ hiện rõ khi bạn nhìn từ đúng góc độ. Điều này dựa trên câu chuyện về Veronica, người đã lau mặt Chúa Giêsu trên đường thập giá.

  • Tại Nhà rửa tội Pisa ở Ý, bạn có thể thì thầm từ một phía của mái vòm, và người ở phía đối diện sẽ nghe thấy bạn một cách hoàn hảo. Âm học của mái vòm rất chính xác, nó giống như một phòng thì thầm tự nhiên.

 

Bạn không chỉ Ghé thăm Danh lam Thắng cảnh—Chúng Ghé thăm bạn

Việc ghé thăm các danh lam thắng cảnh thường biến thành một danh sách kiểm tra: chụp ảnh, đăng lên, di chuyển. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta xem những nơi này không phải là điểm tham quan, mà là khoảnh khắc kết nối cá nhân và ý nghĩa?

Thay vì vội vã đi qua, hãy xem mỗi chuyến thăm như một cuộc hành hương nhỏ. Dành thời gian để thực sự ở đó. Lắng nghe tiếng nói của nơi chốn, cho dù đó là một hướng dẫn viên địa phương, một tấm bảng kể câu chuyện về những gì đã xảy ra ở đó, hay thậm chí là sự tĩnh lặng đọng lại quanh những bức tường đá cũ. Hãy cho phép mình chậm lại và ở lại một lúc để nhận ra những chi tiết mà bạn có thể bỏ lỡ. Cảm nhận xem việc đơn giản là hiện diện ở đó như thế nào.

Khi làm vậy, bạn sẽ bắt đầu học hỏi, không chỉ về danh lam thắng cảnh, mà còn về chính mình. Và khi bạn mở lòng với điều đó, du lịch sẽ trở thành nhiều hơn chỉ là di chuyển. Nó trở thành sự trưởng thành.